Barabbas – Phần 14c
Barabbas
Nobel Văn Chương 1951
Tác giả: Par Lagerkvist
Người dịch: Hướng Dương
Chương 14c:
Mấy lúc gần đây, chắc họ đã bí mật hội họp nhau tại nhiều chỗ khác, vì họ sợ bị khủng bố. Ba-ra-ba đã nghe nói ngoài chợ, do những người ra dấu bằng mấy ngón tay đưa ra sau lưng để giữ mình khỏi những chuyện xui xẻo, y như người giữ đền thờ Thánh Mẫu đã làm sau lưng lão. Họ đã bị người ta ghê tởm, ghen ghét, nghi ngờ là có bùa phép. Và thần của họ là một tên đại ác, đã bị đóng đinh lâu rồi. Không có ai muốn giao thiệp với họ hết.
Một tối nọ, tình cờ Ba-ra-ba nghe hai tên nô lệ thì thầm với nhau trong bóng tối của nhà hầm; vì không thấy lão nên chúng tưởng là không có ai. Chính lão cũng không trông thấy chúng, nhưng nhận được chúng ngay nhờ giọng nói. Đó là hai tên nô lệ người ta mới mua. Chúng chỉ mới đến đó mấy tuần nay thôi.
Họ nói với nhau về tại cuộc họp mặt của các anh em sẽ được triệu tập tối mai trong vườn nho của Marcus Lucius, nằm trên đường phố Via Appia. Một chặp sau, Ba-ra-ba biết rằng không phải người ta sẽ họp mặt ngay trong vườn nho, nhưng là trong nghĩa địa ngầm dành cho người Do Thái có cửa vào bắt đầu tại đó.
Thật là một chỗ họp kỳ cục … Giữa những kẻ chết … Sao họ lại chọn chỗ đó?
Chiều hôm sau, vào một lúc thuận tiện trước khi người ta đóng cửa gian nhà dành cho bọn nô lệ, lão trốn ra khỏi dinh, một việc làm có thể nguy hại đến tính mạng của lão.
Khi lão đến phố Appia thì trời đã sắp tối và hầu như lão không gặp ai cả. Lão hỏi thăm một người chăn cừu đang lùa bầy cừu về dọc theo đường đi và tìm được lối đến vườn nho. Lão chui xuống hầm và quờ quạng tiến bước trong lối đi hẹp hơi nghiên. Ánh sáng lọt qua miệng hầm vẫn còn soi đường được cho lão. Lão xuống đến đường hầm thứ nhất và thấy là nó vươn dài trong bóng tối hoàn toàn. Lão quờ quạng, sờ vào các vách đá lạnh và ướt để tiến tới.
Theo điều lão được biết qua câu chuyện của hai tên nô lệ, cuộc họp sẽ xảy ra trong căn phòng lớn thứ nhất. Vậy lão tiến xa thêm. Bây giờ, dường như lão nghe có tiếng nói. Lão dừng lại để nghe ngóng – không, không nghe thấy gì hết. lão tiếp tục đi. Lão phải luôn luôn đặt chân xuống thật cẩn thận, vì luôn luôn có một hoặc nhiều cấp đi xuống, cứ dẫn lão đi sâu mãi vào lòng đất. lão cứ đi tới, đi tới mãi.
Nhưng lão không thấy có một phòng nào. Lối đi hẹp đó cứ kéo dài vô tận. Đây là một ngả rẽ. Chọn phía nào đây? Lão đứng dừng lại, phân vân bối rối. Đúng lúc ấy lão thoáng thấy một ánh sáng lờ mờ cách đó một quãng khá xa. Phải rồi, chắc chắn rồi, đúng là một tia sáng. Lão bước nhanh hơn. Chắc phải là chỗ đó!
Bỗng lão không còn thấy tia sáng nữa. Nó đã biến đâu mất – hay là lão đã vô ý bước sang một lối đi khác băng ngang lối đi trước?
Lão vội vã trở gót để tìm lại tia sáng. Nhưng nó không hiện ra nữa, nó không còn nữa! Lão dừng lại, lạc hướng. Thế thì đám tín đồ của Đấng Christ ở đâu? Phải tìm họ ở đâu? Thế là họ không có ở đây sao?
Còn chính lão thì đang ở đâu đây? Nhờ biết rõ mình đã đến bằng lối nào, chắc lão sẽ dễ dàng tìm được lối trở ra cửa. Và lão nhất định quay lại.
Nhưng trong lúc lão đi ngược chiều con đường mà lão không hề rời bước, và bây giờ thì đã biết rõ từng cấp đi lên lão bỗng thấy tia sáng nọ một lần nữa. Một tia sáng rõ ràng, chói lọi trong một lối đi băng ngang mà trước đó lão không để ý, và ở về một hướng khác với lần trước. Dầu sao thì chắc chắn là chính ánh sáng khi nảy. Lão lao nhanh về phía ấy – hướng nầy thì chắc phải đúng rồi! Và ánh sáng cứ ngày càng rạng rỡ thêm…
Cho đến khi nó bỗng tắt phụt. Nó đã hoàn toàn biến đâu mất.
Lão đưa tay lên ôm lấy đầu. Lão dụi mắt. Ánh sáng lão đã thấy là cái gì? Nó có thật không? Phải chăng đó chỉ là ảo giác của lão có cái gì bất thường … như đã có một lần lâu lắm rồi … Lão dụi mắt và nhìn quanh …
Không, ở đây không có chút ánh sáng nào hết! Ở đây cũng không, mà đàng kia cũng ông; không ở đâu có cả! Chỉ có bóng tối băng giá và lão đang ở trong bóng tối đó một mình – Vì các tín đồ Đấng Christ không có ở đây. Ở đây không có một người sống nào, trừ ra chính lão, ở đây chỉ có kẻ chết mà thôi! …
Kẻ chết! … Lão đường bị người chết bao vây! Khắp nơi đều là người chết, ở mọi hướng đi, mọi con đường hầm, mọi nẻo đường, khắp nơi nào lão sẽ đến. Bây giờ thì đi ngả nào đây? Lão không biết phải đi theo đường nào để thoát thân, để trốn khỏi xứ của những kẻ chết …
Xứ của những kẻ chết! Lão đang ở trong xứ của những người chết! Lão đã bị nhốt trong xứ của những người chết!…
Lão đâm sợ. Lão tưởng mình bị nghẹt thở. Và lão bỗng cắm đầu chạy bừa vì kinh hoàng, như điên loạn, vấp chân vào các bậc đá vô hình, để chạy hết lối đi này sang lối đi khác hầu tìm ngõ ra khỏi cái thế giới của người chết nầy … Lão chạy quanh quẩn như một thằng điên hổn hển, hụt hơi. Cuối cùng lão chỉ bước đi loạng choạng, đụng bên nầy, chạm bên nọ vào các vách đá đang giam giữ kẻ chết ở đằng sau, chạm đúng vào trung tâm của sự chết mà chẳng bao giờ còn có thể thoát ra được nữa …
(còn tiếp)
Hướng Dương lược dịch
Thánh Kinh Báo – Tháng 5/1972
Thư Viện Tin Lành – Tháng 3/2012
Bài Mới
Leave a Comment
You must be logged in to post a comment.