Thư Viện Tin Lành: Trang Nhà » Trang Chính » Barabbas – Phần 14g

Barabbas – Phần 14g

BinhMinhTrenBien

Barabbas

Nobel Văn Chương 1951
Tác giả: Par Lagerkvist
Người dịch: Hướng Dương

Chương 14g:

Rồi bật cười lớn vì nét mặt sửng sốt của họ, lão đi ra và dập cánh cửa thật mạnh phía sau lưng.

Họ lại xúm quanh Ba-ra-ba và tới tấp tấp hỏi lão nhiều câu cấp bách. Lão là ai? Có thật là tín đồ Đấng Christ không? Thuộc nhóm thân hữu nào? Có thật là lão đã gây hỏa hoạn chăng?

Ba-ra-ba không trả lời họ gì cả. Gương mặt lão tái xanh, và cái nhìn già nua càng ẩn sâu vào đôi mắt của lão hơn, để khỏi bị ai nhìn thấy.

– Tín đồ Đấng Christ là gì! Các bạn không thấy là mấy chữ đó đã bị xóa bỏ rồi sao?
– Xóa bỏ! Tên của Chúa chúng ta mà bị xóa bỏ sao?
– Đúng vậy! Các bạn thấy rõ mà!

Một số người có thấy, nhưng không nghĩ ra là nó có ngụ ý gì. Thật ra, thì điều điều đó có nghĩa gì?

Một người trong bọn lại cầm tấm thẻ lên để quan sát một lần nữa. Dầu ánh sáng bây giờ lại càng yếu hơn, họ thấy rằng mấy chữ ấy đã bị xóa đi bằng một chữ thập rõ ràng, khắc thật sâu, dường như đã do một mũi dao thật nhọn và một bàn tay thật mạnh mẽ tạo ra.

– Tại sao tên của Chúa lại bị xóa bỏ? Họ tuần tự hỏi Ba-ra-ba như vậy. Điều đó có nghĩa gì? Ông không nghe sao? Việc đó có nghĩa gì?

Nhưng Ba-ra-ba vẫn không trả lời. Lão vẫn cúi đầu xuống, tránh không nhìn một ai trong đám họ. Lão cứ để mặc họ tùy thích lay gọi lão, mân mê tấm thẻ nô lệ của lão, mà không trả lời gì cả. Họ càng bối rối và lấy làm lạ hơn về lão, về con người có vẻ mộc mạc tự bảo mình là tín đồ Đấng Christ nhưng thật ra thì không thể nào như thế, không thể nào như thế được.

Không ai hiểu nổi thái độ dị kỳ của lão. Cuối cùng có mấy người đến tìm một cụ già từ nãy giờ vẫn ngồi im trong bóng tối của một góc khám mà không tham dự vào mọi việc đã xảy ra. Sau khi họ nói chuyện với cụ già một lúc, thì cụ đứng đậy và theo họ đến gần Ba-ra-ba.

Đó là một người cao lớn mà dầu tấm lưng rộng có hơi còng xuống, vẫn gây cho ta ấn tượng về một người cao lớn ngoại lệ. Cái đầu mạnh mẽ có mái tóc dài nhưng thưa thớt, bạc phơ như bộ râu dài đến ngực. Ông cụ có vẻ nghiêm trang nhưng rất dịu dàng, đôi mắt mở lớn và trong xanh như mắt một đứa trẻ, dầu chúng chứa đầy vẻ khôn ngoan của một người cao tuổi.

Thoạt đầu, ông cụ nhìn thật lâu vào Ba-ra-ba và gương mặt già nua đã bị tàn phá của lão. Rồi dường như nhớ lại một điều gì, ông cụ gật đầu tỏ ra mình đã quả quyết.

– Đã lâu lắm rồi! Ông cụ nói bằng một giọng như để xin lỗi, rồi ngồi xuống đệm rơm trước mặt Ba-ra-ba.

Đám người đang vây quanh họ rất đỗi ngạc nhiên. Người cha đáng kính nầy biết người đó sao?

– Phải!

Ai cũng thấy và nhận ra ngay khi ông ta bắt đầu trò chuyện với người ấy. Ông cụ hỏi lão kia đã sống ra sao. Và Ba-ra-ba kể lại cuộc sống của mình, không phải kể hết mà trái lại là khác, nhưng cũng vừa đủ cho ông cụ hiểu và đoán được đại ý. Khi ông cụ đã đoán được điều mà Ba-ra-ba không muốn nói ra, ông cụ chỉ lặng lẽ cúi đầu.

Họ trò chuyện với nhau khá cởi mở, dầu đối với Ba-ra-ba tâm sự với một người khác dẫu chỉ một phần, là điều rất mới lạ. Nhưng là trả lời thật nhỏ, bằng một giọng mệt mỏi khi ông cụ đặt những câu hỏi, thỉnh thoảng lại nhìn vào đôi mắt khôn ngoan như của trẻ con hoặc gương mặt già nua nhăn nheo, cũng bị tàn phá y như khuôn mặt lão nhưng theo một cách thức khác. Những nếp nhăn cũng được khắc sâu tương tự, nhưng nhìn chung thì nó gợi cho ta một cảm tưởng khác hẳn và tỏa ra một vẻ thanh thản mênh mông. Màu da hầu như trắng và đôi má đã hóp, chắc là vì ông cụ không còn mấy cái răng. Thật ra thì ông cụ không có gì thay đổi lắm, và vẫn tiếp tục nói cái giọng địa phương trầm lặng, ngây thơ như xưa.

Lần lần cụ già đáng kính hiểu tại sao tên của Chúa lại bị xóa và tại sao Ba-ra-ba đã phóng hỏa thành La-mã? Lão muốn giúp họ và giúp Chúa của họ thiêu rụi thế gian nầy. Ông cụ gục gặc mái đầu bạc tỏ vẻ lo lắng khi nghe điều đó.

Rồi ông cụ hỏi Ba-ra-ba tại sao lão lại tin được rằng các tín đồ Đấng Christ đã gây hỏa hoạn. Chính Xê-sa, chính con thú dữ ấy đã làm việc đó, và Ba-ra-ba đã giúp tay hắn.

– Cậu đã tiếp tay cho vị Chúa tể của đời nầy? Cho người mà cậu thuộc về theo như tấm thẻ nô lệ của cậu đã nói, chớ không phải giúp cho Chúa là Đấng có tên đã bị xóa bỏ, ông cụ nói. Cậu đã phục vụ cho ông chủ thật của mình mà không hay đó thôi.

– Chúa chúng ta là Tình Thương. Ông cụ dịu dàng nói tiếp. Rồi cầm lấy tấm thẻ lủng lẳng giữa đám lông ngực màu xám của Ba-ra-ba, ông cụ buồn bã nhìn cái tên đã bị xóa đi của Chúa và Thầy mình.

(Còn tiếp)

Hướng Dương lược dịch

Thánh Kinh Báo – Tháng 1&2/1972
Thư Viện Tin Lành – Tháng 3/2012

 

Leave a Comment

You must be logged in to post a comment.

©2012-2023 by Thư Viện Tin Lành

Scroll to top